Những Bài Thơ Về Thầy Cô, Bè Bạn Dưới Mái Trường Thân Yêu
Dù qua bao năm tháng
Em vẫn là trò ngoan
Vẫn nhớ cô dạy văn
Vẫn nhớ ngày đi học.
Khiêm tốn mấy vẫn muôn lời ca ngợi
Ngày dành riêng giản dị nhớ ơn Thầy
Bạn đã đến nước Nga,
Rừng Bạch dương tuyết trắng
Bohemian đầy nắng
Sứ pha lê diệu kỳ
Hay Paris hoa lệ
Tháp soi dòng sông Sen
Bạn đã đến Berlin
Bên bức tường lịch sử
Tượng Nữ thần Tự do
Sứ cờ hoa rực rỡ
Trung Hoa gần gũi đó
Đến thực mà như mơ
Vì ta mãi bất ngờ
Với Trường Thành một dải
Con yêu biết bao nhiêu
Đường hàng ngày đi học.
Trường con có mấy tranh tường
Khi con đến trường là thấy thích ngay:
Họa mi cùng với mây bay,
Gấu con đang tập trèo cây nô đùa,
Thỏ cùng thi chạy với rùa
Đố xem ai được, ai thua keo này,
Bạn thì cô giáo dắt tay
Bạn thì cưỡi cá lượn bay giữa trời,
Cả tranh cổ tích đấy thôi
Chuyện nàng Bạch Tuyết dạo chơi trong rừng
Quây quần bên bảy chú lùn...
Xem tranh vui mắt càng thêm yêu trường.
Bao nhiêu hình vẽ
Cháu ngắm thật vui:
Cá Heo tươi cười
Kéo đàn "miễn dịch"
Mũ cử đội lệch
Trông lại càng duyên,
Mấy cô Ốc tiên,
Mấy cây Dong biển,
Mấy chú Sao hồng
Như từ biển Đông
Về vui cùng bé;
Cá Heo tài tử
Ngả mũ phớt cao
Gửi cháu lời chào
Của nhà Dumex;
Thước đo thẳng tắp,
Chữ cái nghiêng nghiêng
Trên nền biển xanh
Bềnh bồng hoa Sứa;
Hàng dọc là số
Đủ cả mười màu:
Đen, đỏ, vàng, nâu,
Da cam, mận chín,
Lục, lam, chàm, tím
Cho dễ học bài...
Cháu sẽ thành tài
Từ bàn ghế nhỏ.
Cây thông Noel
Cùng cô và bé
Đón mừng Giáng Sinh
Cây thông Noel
Nhấp nháy, nhấp nháy
Ánh đèn lung linh
Cây thông Noel
Có bao nhiêu quả
Trên cành rung rinh
Cây thông Noel
Kết cùng dải bạc
Như tuyết trắng tinh
Cây thông Noel
Điểm bao hoa trắng
Cho mình thêm xinh
Cây thông Noel
Có sao lấp lánh
Đậu trên nhiều cành
Mừng Ngày Giáng Sinh
Bé đứng quay quần
Quanh cây Noel
Mơ đàn Tuần Lộc
Cùng Già Noel
Từ sứ tuyết trắng
Tặng quà cho em
Chiều nào cũng vậy
Cháu đòi ra xem
Mấy chiếc xe ben,
Mấy anh máy xúc,
Mấy cần cẩu cao
Tay dài như sào,
Dây quăng đưa võng,
Hàm gầu ngoạn chặt,
Vung đá, vung cát
Từ xà lan lên
Đổ thành núi con.
Hỏi: "Sao tài thế?"
Mấy chú tài xế
Ngồi ghế cao cao
Trông oai làm sao,
Tay làm như múa.
Gầu ngoan ngoãn quá
Xúc xa, xúc gần
Màu sáng cát vàng,
Màu sẫm cát đen,
Lổn nhổn đá con...
Gầu đều xúc tất.
Em viết những dòng này
Bởi ngày mai là ngày cuối cùng của năm học
Khi hè đến trong tiếng ve ngân rạo rực
Bởi ngày mai...
Ngày cuối cùng em được gặp thầy...
Em viết những dòng này. Bởi ngày mai là ngày cuối cùng của năm học...
Thời gian trôi thật nhanh
Em biết!
Chẳng thể nào níu giữ một phút giây...
Chẳng thể nào trong tâm trí của thầy...
Chẳng thể nào thầy biết...
Ngày mai...
Chỉ ngày mai là hết
Không gặp thầy không còn những thương yêu
Ánh mắt ấy không bao giờ gặp lại
Nụ cười kia chẳng thấy ở trên môi
Ngày cuối cùng em được gặp thầy...
Ngày mai...
Phải làm bài kiểm tra
Em biết là sẽ khó
Thầy sẽ nhìn thấy em nhăn nhó
Bằng ánh mắt vô tình, ánh mắt của xa xăm...
Toán là phép tính thấp cao,
Văn như những cánh hoa đào mùa Xuân.
Chính xác là thứ Toán cần,
Văn là rung động rộn ràng con tim.
Văn là hạnh phúc nhân sinh
Văn là khúc hát tâm tình trao nhau
Văn cho mơ ước thêm giàu
Nụ cười thêm đẹp, lời chào thêm duyên.
Bạn đã đến nước Nga,
Rừng Bạch dương tuyết trắng
Bohemian đầy nắng
Sứ pha lê diệu kỳ
Hay Paris hoa lệ
Tháp soi dòng sông Sen
Bạn đã đến Berlin
Bên bức tường lịch sử
Tượng Nữ thần Tự do
Sứ cờ hoa rực rỡ
Trung Hoa gần gũi đó
Đến thực mà như mơ
Vì ta mãi bất ngờ
Với Trường Thành một dải
Bạn là người ở lại
Gắn bó cùng quê hương
Nơi tuổi thơ yêu thương
Vươn lên cùng năm tháng
Xốn xang ta tự hỏi
Bạn về phương trời xa
Sẽ nhớ mãi bài ca
Đắm say nơi tình bạn
Cùng nhau ta ước hẹn
Một ngày mai, ngày mai...
Trên chuyến đi lên vùng biên giới,
Tôi đã gặp bao em nhỏ trên đường,
Những em trai, em gái người Mông,
Chỉ chân đất và đầu không nón, mũ,
Có lẽ đã quen từ khi còn rất nhỏ.
Ở nơi non cao, núi đá, đường đèo
Các em đi tiếng rộn rã cùng theo
Chân nhanh bước, mồ hôi nhễ nhại
Trường em học nơi nào trong núi?
Hay nương nào em đến tra ngô?
Tình bạn thường có những mốc son,
Là vào lúc chẵn tròn năm tháng.
Thời gian trôi, mốc son còn vương vấn,
Để lại trong ta những kỷ niệm không quên.
Bạn mến thân ơi! cuộc đời là vậy
Hãy khắc sâu những giây phút hôm nay
50 năm rồi ta còn hẹn ngày mai
Bởi tình bạn luôn luôn là bất tận.
Ai cũng nhớ về thời đi học
Vì đó là khoảng thời gian đẹp nhất.
Ai cũng nhớ một mái trường thân thiết
Để lại trong ta những kỷ niệm không quên,
Nơi cho ta cả kiến thức, niềm tin,
Nuôi mơ ước như chắp cho đôi cánh.
Nhớ ơn thầy cô, nhớ tình bè bạn,
Nhớ tiết giảng bài, nhớ phút ra chơi,
Nhớ những giờ vui tập ngoài trời,
Cùng chạy nhảy dưới bóng đa mát rượi,
Nhớ hương hoàng lan mùa ra hoa mới,
Nhớ buổi bình thơ dã ngoại ven sông...
Và giờ đây ngôi trường mới khang trang,
Lấp lánh trên sông bên hàng phượng vĩ
Cây học trò luôn mang lời thủ thỉ
Báo hiệu hè về lưu luyến chia tay.
Bao em nay đã trưởng thành
Vẫn luôn ghi nhớ những năm học trò
Nhớ trường lớp, nhớ thầy cô
Ơn người chắp cánh ước mơ đầu đời.
Từ mọi nơi về đây là trở lại
Nơi có bao kỉ niệm tuổi học trò
Nét thân quen xưa vẫn mãi ngây thơ
Dù mái tóc đã pha sương, điểm bạc
Có sao đâu vì một khi đã hẹn
Thì nơi nào cũng thấp thỏm mong chờ,
Cũng rộn ràng nhớ tình bạn tuổi thơ,
Được hạnh phúc bên nhau thỏa nguyện.
Dạy học là nghề cao quí nhất
Bởi thầy cô là nghệ sĩ của tâm hồn
Giáo dục là ngành vinh quang nhất
Bởi con người là tinh túy của trần gian
Bao niềm vui hạnh phúc dâng tràn
Bao khát vọng hiến dâng cuộc sống
Bao mơ ước vươn xa nơi biển rộng
Đều do người dẫn bước đầu đời
Khiêm tốn mấy vẫn muôn lời ca ngợi
Ngày dành riêng giản dị nhớ ơn Thầy
Tôi đã trải hơn hai mươi năm trên cõi đời
Và tôi biết dòng đời luôn cuộn sóng
Học sinh là những trang giấy trắng
Các em có biết cuộc đời là gì đâu!
Đứng trước các em, tôi biết phải làm sao đây ?
Xây dựng cho các em những ước mơ
Hay mang đến cho các em sự thật cuộc đời?
Để các em biết rằng: Ngày hôm qua không giống ngày hôm nay
...và ngày mai cũng sẽ khác nữa!
Để các em biết rằng: Khi ta sinh ra ta khóc mọi người cười
...khi ta chết đi, ta cười mọi người khóc!
Thiên đường chỉ có trong ánh mắt của trẻ thơ và những cậu chuyện cổ tích của các cụ già
Con người được nuôi dưỡng bởi ước mơ nhưng lớn lên từ những bi kịch
Đứng trước các em, những trang giấy trắng...
Tôi biết viết gì cho ngày mai ?
Cô như làn gió mát
Thổi vào những ước mơ
Mà đến tận bây giờ
Vẫn theo em tiếp bước
Ta trở về cuộc sống thường ngày
Những gương mặt thân quen, khoảng sân trường đầy nắng
Với sách vở, với ngổn ngang bài soạn
Tiếng chim hót bình dị đón nắng dưới vòm cây
Trời Hà Nội có trong xanh lơ lửng những đám mây?
Gấp trang sách, gấp ước mơ, gấp bầu trời kỉ niệm
Bước lặng lẽ trên con đường đã chọn
Đẩy Hà Nội về một thế giới xa xăm...
Hà Nội vẫn như xưa, ồn ào, nhộn nhịp
Không khí thị thành vội vã, đua chen
Không vì vắng ta mà bớt đi âm điệu
Cũng không vì vắng ta mà nhịp sống chậm hơn
Trở lại Hà Nội đi tìm sự thân quen
Ngồi trong quán ăn ngắm phố phường rực rỡ
Một chiều Hồ Tây bình yên lộng gió
Bên người bạn đồng hành chung một li kem
Tìm lại con đường tình yêu, hàng lộc vừng đã lớn
Những gương mặt lướt qua, đâu bè bạn năm xưa?
Thăm xóm trọ cũ, cũng đã nhiều đổi khác
Mới ngày nào... Giờ đã quá xa xăm...
Hà Nội vẫn như xưa hay Hà Nội của hôm nay?
Lòng ta còn như xưa hay cũng đổi thay theo năm tháng?
Ta đến Hà Nội là đi hay trở lại?
Ta trở về cuộc sống thường ngày...
hay chỉ giản đơn...
bước tiếp ...
cuộc hành trình?
Tuổi học trò là một phần của tuổi thơ và nơi đây có những ký ức không bao giờ quên.
Ký ức về những ngày đầu đến trường, nhìn gì cũng bỡ ngỡ, lep lép sau lưng cha mẹ, nhìn bạn bè ai cũng lạ, thấy chơi vơi...
Những tiết học mà ta chả hiểu mô tê gì, chỉ lo lắng sao để thầy cô đừng gọi trong giờ kiểm tra đầu tiết dạy. Kẻo lại lĩnh cọc trâu.
Nhưng rồi, sau những buổi đầu đầy tâm trạng đó, ta dần dần cảm thấy yêu quý nơi này. Tình bạn giữa những con người xa lạ dần nảy nở và ở đâu đó, thấp thoáng một tâm trạng yêu đương. Những buổi học cũng nhẹ nhàng hơn khi ta đã quen được nhịp điệu của chương trình học.
Ngày ngày ta mong đến lớp để gặp bạn bè và người ấy, lúc đó ta cảm thấy cuộc đời thật ý nghĩa.
Nhưng cuộc đời là vậy, hợp rồi ly, ly lại hợp. Nhiều đêm ta mơ thấy ác mộng, ta bật khóc vì thời gian trôi quá nhanh. Những người bạn thân như anh em, ngôi trường như mái nhà thứ hai,... đã phải xa nhau rồi...
Thôi đành gửi lại những vần thơ như một lưu bút của tuổi học trò!